Nhìn Arsenal đá bóng như xem Pan’s Labyrinth

“Nhìn Arsenal đá bóng như xem Pan’s Labyrinth”

Chúng ta ai cũng lớn lên với những câu chuyện cổ tích, thế giới của công chúa, hoàng tử và đặc biệt là những đoạn kết có hậu. Bất kể ai cũng chí ít có một lần tin rằng ước mơ của mình biết đâu lại trở thành sự thật – như những câu chuyện cổ tích.

Nhưng theo thuyết phân tâm học của Sigmund Freud, truyện cổ tích lại được sinh ra từ tận cùng của sự ấm ức, nơi chứa đựng hạt giống đã thối rữa của dục vọng, của những khát khao không bao giờ thành hiện thực, là mặt tối tăm bên dưới bề ngoài trong sáng và đầy mơ mộng.

Tôi nhớ hơn 8 năm trước, mình từng nói rằng: “Nhìn Arsenal đá bóng như xem Pan’s Labyrinth”

Những người hâm mộ say sưa với thứ bóng đá đẹp mắt như cô bé Ofelia lạc vào mê cung của Thần Nông, chìm đắm trong một hành trình kỳ ảo để rồi cuối cùng đột ngột tỉnh giấc về hiện thực tàn khốc và gục ngã dưới họng súng phũ phàng của đại tá Vidal.

Nhìn Arsenal đá bóng như xem Pan's Labyrinth

Ofelia — Nữ chính trong phim Pan’s Labyrinth

Chẳng có ai mơ mộng bằng fan Arsenal, nhưng cũng chẳng có ai thực tế bằng họ. Họ có thể đồng thời vừa hướng về chiếc cúp vô địch và vừa tin rằng lọt vào top 4 đã là tốt lắm rồi – một trạng thái giao thoa thực và ảo y như khi Ofelia thực hiện 3 thử thách của Pan.

Chung kết Champions League 2006, mùa giải 2007/2008 của lứa Cesc Fabregas, Rosicky, Hleb, Adebayor, mùa giải 2015/2016 của Mesut Oezil, Santi Cazorla, Alexis Sanchez…

Có những hành trình còn dở dang, có những con người quay lại viết tiếp giấc mơ, cũng có những kẻ phản bội. Những con tim được mài dũa hết lần này lần khác đến nỗi chai sạn không còn cảm xúc. Sau ngần ấy lần gục ngã, thua thế chứ thua nữa cũng chẳng thấy đau.

Thầy trò giáo sư Wenger đã rất gần chiếc cup bạc

Thực ra, bóng đá cũng như cuộc đời, không chỉ có thắng và thua, cái hay, cái đẹp nằm trong từng đường bóng, từng cú chạm và cả những giá trị đọng lại. Đôi lúc vấp ngã, thất bại lại đem đến những thứ “quý hiếm” không phải lúc nào cũng được nếm trải.

Nếu bạn hâm mộ bóng đá đến một mức độ nào đó, nó có thể thay đổi cả con người của bạn. Đi qua những ngày tháng ấy tôi trở thành một người trung thành hơn, kiên nhẫn hơn, thực tế hơn và kiểm soát hơn. Nhiều lúc trộm nghĩ Arsenal mà mạnh như Manchester City thì chắc tôi đã không là tôi của bây giờ.

Có thể, đến hết đời cũng không bao giờ được thấy Arsenal nâng cúp Premier League thêm lần nữa, thực tại vốn dĩ có phải cổ tích đâu, nghĩ cũng thấy tủi thân thật, nhưng đó cũng không phải chuyện buồn.

Nếu bạn buồn, thì cứ buồn đi, nhưng phải buồn thật nhanh, rít một hơi thuốc, nhìn làn khói bay lơ lửng, thở dài một hơi rồi lại ngủ thật ngon.

Vì ở ngoài kia, còn cả tỷ thứ khiến ta phải phiền lòng hơn nhiều, nhiêu đó thôi thấm tháp gì đâu.

Nguồn: 5+

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top